Do thất tình nên bây giờ Phó Thời Dịch đang rất buồn bực.
Bây giờ hai cô cháu Tần Mạn lại còn tìm đến tận cửa để cướp chị dâu của anh nên nhất thời anh còn kích động hơn cả anh trai.
"Bà chị Tần Mạn à, hoá ra chị và cháu chị còn chưa hết hy vọng với chị dâu của em sao?"
"Chưa hết hy vọng thì có thể làm sao chứ, hai người họ đã có với nhau hai người con rồi."
"Điềm Điềm nào, cháu gọi anh trai Tiểu Luật, cô Tần Mạn đi."
Phó Thời Khâm ôm lấy cô bé Điềm Điềm đáng yêu, không nói gì.
"Gọi cái đầu cậu ấy, trẻ con mới sáu tháng đã biết nói sao?"
"Tôi nói chuyện với bọn họ, hai người có thể tránh sang một bên không?" Do cháu dâu bị cướp đi mất nên tâm trạng của Tần Mạn rất kém.
Phó Thời Dịch tay chống nạnh, tức giận nói với Tần Mạn và Tần Luật đang đứng trước mặt.
"Tôi không đi thì chị cắn tôi chắc?"