Bà Phó nhận lấy Điềm Điềm, nhìn thấy cô đi nghe điện thoại liền bế đứa nhỏ đến trước mặt bà cụ Phó và Phó Thắng Anh.
"Ông nhìn đứa nhóc này xem."
Phó Thắng Anh đưa tay ra nhéo cánh tay mũm mĩm của cô nhóc, nhỏ giọng nói.
"Điềm Điềm, cháu nhìn thấy ông bà nội và cụ nội, cháu có vui không?"
"Mỗi ngày đứa nhỏ ăn gì để lớn thế không biết, nhìn cơ thể mũm mĩm của con nhóc này đi." Bà cụ Phó vui vẻ nói.
Bà Phó nhìn về phía Phó Thắng Anh, nháy mắt một cái, ra hiệu cho ông bế Hữu Hữu.
Phó Thắng Anh nhìn thoáng qua Cố Vi Vi đang nghe điện thoại, ông đi đến chỗ bảo mẫu, từ trên tay bảo mẫu, bế lấy Hữu Hữu.
"Hai người nhìn dáng dấp của thằng bé xem, rất giống với cha nó hồi nhỏ, cái tính cách không thích để ý đến người khác này cũng giống với Hàn Tranh như đúc."
"Đúng thế." Bà cụ Phó vừa cười vừa nói.
Hôm qua, cả đêm ba người bọn họ mất ngủ, bất an, bây giờ đều được hai đứa nhỏ đáng yêu này chữa khỏi.