Phó Thời Khâm thành công để lộ cho cha mẹ nhà mình biết, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, âm thầm mừng trộm.
Mặc dù đã biết trước bọn họ nhìn thấy Hữu Hữu và Điềm Điềm thì không bình tĩnh được, không nghĩ tới sẽ kích động như vậy.
Nhìn ánh mắt của cha già nhà anh lúc nãy một chút, sợ là sẽ trực tiếp ôm hai đứa bé đi.
"Cha, vẫn nên nghĩ cách làm giám định cha con, bây giờ chưa chắc chắn đứa bé là của anh con đâu."
"Dáng vẻ đứa bé kia như vậy, còn cần làm giám định cha con sao?" Phó Thắng Anh thấy dáng vẻ của Hữu Hữu vô cùng giống Phó Hàn Tranh thì chắc chắn là cháu trai cháu gái nhà họ Phó.
Bà Phó cũng đắm chìm trong niềm vui phát hiện cháu trai cháu gái, miệng lẩm bẩm.
"Khi đó có chút nghi ngờ, nếu tôi để ý một chút thì đã sớm biết rồi."
Khó trách con bé đang ở thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, nhưng sau sự cố cháy lớn ở đoàn phim thì biến mất hơn một năm, thì ra là đi nước ngoài sinh con.
Phó Thắng Anh nghe xong cũng có chút trách móc.