Hai buổi tối không hề chợp mặt, Cố Vi Vi ngủ một liền một mạch mười mấy tiếng, khi cô tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.
Sáng ra mà Tiểu Điềm Điềm đã khóc quấy, Phó Hàn Tranh phải qua dỗ con gái.
Cố Vi Vi rời giường, thay quần áo rồi tới xem hai đứa nhỏ ở chỗ bảo mẫu, chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Điềm Điềm.
Phó Hàn Tranh vừa dỗ con vừa bón sữa, thấy cô tới thì hỏi:
"Em ăn sáng chưa?"
Vì Điềm Điềm quấy khóc nên anh không cùng cô ăn sáng được, chỉ có thể nhờ người mang bữa sáng tới phòng.
"Em ăn rồi". Cố Vi Vi đứng cạnh ngắm con gái nhỏ trong lòng anh.
Có lẽ vì được uống sữa nên Tiểu Điềm Điềm không khóc nữa, chỉ ngoan ngoãn ôm bình sữa uống ngon lành.
"Chờ con ăn xong, chúng ta đưa Hữu Hữu đi qua bên kia kiểm tra"
Cố Vi Vi gật đầu, tới đón Hữu Hữu ở chỗ bảo mẫu.
Đứa nhóc này vừa ăn xong nên ngoan ngoãn hẳn, nằm trong lòng cô miệng bi ba bi bô.