Mặc dù rất tiếc đã bỏ lỡ lần đầu tiên lật người của Hữu Hữu, nhưng sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh đã may mắn được xem.
Cậu bé vốn đang nằm sấp trên giường, khuỷu tay chống lên giường, ngẩng đầu nhìn họ.
Có lẽ hơi mệt rồi nên bé dứt khoát trở mình nằm xuống, sau đó yên tâm xoay bàn tay nhỏ bé của mình.
Phó Hàn Tranh thấy vậy, nghiêng người hôn lên mặt con trai, rồi hôn lên mặt con gái.
"Ngoan ngoãn nhé, ba đi làm đây."
Anh vừa xoay người, Cố Vi Vi đã lên tiếng nhắc nhở.
"Ông Phó, có phải anh quên mất chuyện quan trọng gì không?"
Phó Hàn Tranh khựng lại, xoay người quay trở lại, hôn nhẹ lên môi cô.
Sau khi hôn xong, lại cảm thấy buồn cười.
Trước đây, anh là người nhắc nhở, bây giờ bản thân mình lại trở thành đối tượng bị nhắc nhở.
Vì muốn về nước sớm, công việc gần đây của anh không nhẹ nhàng tí nào, phải thu xếp ổn thỏa mọi thứ ở đây, giao cho người đáng tin cậy, anh mới có thể yên tâm về nước.