"Được, về nước tôi sẽ cho người giải quyết." Phó Hàn Tranh nói xong thì gấp cuốn kịch bản của cô lại.
Cố Vi Vi giữ chặt cuốn kịch bản, "Em còn chưa xem xong mà."
Phó Hàn Tranh đặt cuốn kịch bản kia ra xa:
"Đi xa như vậy, chẳng dễ dàng gì mới được gặp nhau, em lại chăm chú xem kịch bản sao?"
Cố Vi Vi đặt bút xuống, mỉm cười nói.
"Được rồi, em không xem kịch bản nữa, nhìn anh thôi."
Phó Hàn Tranh hài lòng ôm cô vào lòng, cúi đầu tựa lên trán cô, thấp giọng.
"Nhìn tôi?"
Cố Vi Vi nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu của anh, cong môi mỉm cười.
"Nếu anh không muốn, thì em đọc kịch bản tiếp vậy."
Phó Hàn Tranh nâng mặt cô lên, ôn nhu hôn lên bờ môi mềm mại của cô, chậm rãi dây dưa thành một nụ hôn sâu.
Cố Vi Vi ôn nhu đáp lại nụ hôn của anh, hơi thở quấn quýt, cả người bắt đầu nóng lên.
Một tay Phó Hàn Tranh đặt bên gò má cô, một tay âm thầm mở từng khuy áo ngủ của cô, mà Cố Vi Vi lại không hề nhận ra.