Kỷ Phương nghe vậy thì hoảng sợ ôm lấy Lăng Nghiên.
"Các người muốn làm gì, các người muốn đưa con bé đi đâu?"
Hắc Điền Chí Hùng mặt không cảm xúc, "Cố tổng nói, không muốn nghe Lăng tiểu thư nói chuyện nữa."
Nói rồi, hắn ra hiệu cho hai thuộc hạ đưa Lăng Nghiên đi.
Lăng Nghiên liều mạng giãy giụa phản kháng, gào lên.
"Tôi không đi, tôi không đi."
"Cút đi, tôi không đi, tôi không đi!"
Không muốn nghe cô nói chuyện nữa, chẳng phải là muốn cô trở thành kẻ câm sao?
Cố Tư Đình, sao anh có thể độc ác như vậy chứ?
Nhưng, cho dù cô có giãy dụa thế nào, Kỷ Phương có muốn giữ cô lại thế nào, thì Hắc Điền Chí Hùng vẫn cho người kéo cô ta đi.
Kỷ Phương bò tới, nhưng vì hai chân đều đã gãy nên không theo kịp bọn họ.
Lăng Nghiên bị lôi ra khỏi căn phòng kia, nhìn thấy quản gia thì cầu cứu.
"Cứu tôi với, cứu tôi với, giúp tôi báo cảnh sát với, cứu tôi với."