Cố Vi Vi im lặng nhìn hắn, từng câu từng chữ đều mang theo thù hận sâu sắc.
"Cố Tư Đình, tôi không chết trong tay những kẻ ám sát kia, tôi chết trong tay các người."
"Chúng…chúng tôi?" Giọng nói của Cố Tư Đình run lên.
"Phải, các người, anh và Lăng Nghiên."
Cố Vi Vi bước tới gần:
"Tôi hôn mê mấy tháng mới tỉnh lại, Lăng Nghiên đứng bên cạnh giường bệnh của tôi, cô ta nói cô ta bệnh rất nặng, sắp chết rồi, cô ta nói chỉ có dùng tim của tôi cấy ghép cho cô ta, cô ta mới có thể sống tiếp."
"Cô ta tiêm thuốc khiến tôi chết não, tôi lại không hề có sức kháng cự."
Cố Tư Đình run rẩy, lắc đầu không tin.
"Không, không phải như vậy. Không thể nào."
Ánh mắt Cố Vi Vi lạnh đi, giống như một con dao đâm vào tim hắn, tiếp tục giải thích.
"Khi đó anh đã tới phòng bệnh rồi, mặc dù tôi không thể mở mắt ra được, nhưng tôi nghe thấy."
"Tôi đã cố gắng,cố gắng cầu cứu anh, nhưng anh lại cho phép cô ta dùng tim của tôi."