"Vậy tôi chờ tin tốt của cô." Lạc Thiên Thiên chân thành mỉm cười.
Từ khi biết chuyện của Mộ gia, rồi thấy Phó Hàn Tranh yêu thương cô hết mực, Lạc Thiên Thiên liền thật lòng hi vọng bọn họ có thể kết hôn rồi cùng nhau trải qua quãng đời sau này.
Cho dù là cô hay Kỷ Trình, đều được người nhà che chở bảo vệ, còn Mộ Vi Vi thì lại mất đi những người ruột thịt của mình từ nhỏ.
Nếu Phó Hàn Tranh có thể cho cô ấy một mái nhà thật sự, thì người làm bạn như cô và Kỷ Trình sẽ thật lòng chúc phúc cho cô ấy.
"Được." Cố Vi Vi bật cười, xem đồng hồ rồi nói, "Không còn sớm nữa rồi, tôi đưa cô về."
Lạc Thiên Thiên không từ chối, nhưng hai người vừa xuống lầu chuẩn bị đi lấy xe thì thấy Phó Hàn Tranh tới.
Phó Hàn Tranh hạ cửa kính xe xuống, nhìn Cố Vi Vi một chút rồi nói.
"Lên xe."
Cố Vi Vi nhìn anh rồi đi tới bên cạnh cửa sổ, nói.
"Nhưng em đã nói sẽ đưa Thiên Thiên về rồi."
"Bảo Phó Thời Dịch đưa đi." Phó Hàn Tranh nói.