Cố Vi Vi nghe Kiều Lâm nói xong, hàng lông mi thanh tú khẽ chớp một cái.
"Con mắt nào của anh nhìn thấy như vậy chứ?"
Kiều Lâm: "Cả hai con mắt của tôi đều nhìn thấy."
Hai ngày nay, Martin càng ngày càng ân cần quan tâm tới Vi Vi.
Bọn họ mới chỉ quen biết được mấy ngày, người ta ân cần như vậy cũng thích hợp sao?
"Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy."
Cố Vi Vi tẩy trang rồi đi vào phòng thay đồ thay quần áo của mình.
Là do cô giống với Cố Vi Vi mà Martin quen biết cho nên người ta mới đặc biệt chăm sóc cô một chút mà thôi.
Những người khác thế nào thì cô không biết.
Nhưng Martin là một trong số ít những người còn quan tâm tới sự an nguy của cô, hơn nữa trước đây bọn họ đã quen biết nhau rất nhiều năm, cho nên cô cũng cô thức không giữ khoảng cách với Martin.
Kiều Lâm đợi cô ra khỏi phòng thay đồ, liền nhỏ giọng nhắc nhở.
"Tôi nghĩ nhiều cũng không sao, chỉ cần ông chủ không nghĩ nhiều là được."
Cố Vi Vi: "…"