Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh dậy sớm, Cố Vi Vi cũng dậy sớm theo.
Hai người đang cùng nhau ăn sáng thì Phó Thời Dịch đến giục cô tới sân bay.
Cố Vi Vi xem giờ, sau đó vội vàng kéo hành lý lên, nói.
"Em đi đây."
Phó Hàn Tranh hơi trầm mặt xuống, lật tờ báo trên tay, giả vờ vô ý hỏi.
"Em không quên gì sao?"
Cố Vi Vi đã đi tới cửa, liền dừng lại suy nghĩ một chút, "Đồ đạc đều mang đủ rồi mà."
Phó Thời Dịch đeo kính râm lên, nhắc nhở.
"Cô không nhìn thấy trên mặt anh trai tôi, viết dòng chữ mau tới đây hôn tôi một cái, đừng quên hôn tôi một cái sao?"
Trước đây thật đúng là không phát hiện ra, đại ca hắn là tên hai mặt.
Trước đây anh ấy là kẻ lạnh lùng vô tình, bây giờ ở trước mặt bạn gái, lại không tìm nén được mong muốn trong lòng, mà lật mặt đòi người ta hôn một cái, ôm một cái rồi mới cho đi.
Cố Vi Vi đuổi Phó Thời Dịch ra ngoài rồi mới đi tới hôn Phó Hàn Tranh đang ngồi trong phòng ăn một cái.