Giọng nói của Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống, "Nói cho hết đi."
Cố Vi Vi không vui, tỏ vẻ oán trách nói.
"Rốt cuộc có phải anh đến đây ngủ cùng tôi không hả?"
Phó Hàn Tranh thấy cô đã mệt rồi, liền không hỏi thêm nữa.
Anh bế cô đặt lên giường, vừa cởi cà vạt ra vừa hỏi.
"Vì thế, em muốn tôi làm gì với em đây?"
Cố Vi Vi chui vào trong chăn, cười khan đáp.
"Tôi muốn đi ngủ, chứ không muốn lên giường với anh."
Phó Hàn Tranh hất tấm chăn ra rồi nằm xuống giường, kéo Cố Vi Vi vào trong lòng mình, ánh mắt hiện lên ý cười.
"Nhưng tôi muốn lên giường với em, chứ không muốn đi ngủ."
Cố Vi Vi nhìn gương mặt đẹp trai đầu gợi cảm gần ngay trước mắt, khó khăn nhìn sang hướng khác.
"Tôi vẫn nên…đi ngủ thì hơn."
Gương mặt trước mắt cô, thật mê người.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, thở dài nói.
"Ngủ đi."
Cô có hảo cảm với anh, nhưng không nhiều tới mức động tình.