Cố Vi Vi giữ chặt quần áo của mình, chui vào trong chăn, chỉ lộ cái đầu ra.
"Tôi … tôi vẫn nên ngủ ở sô pha thì hơn."
Cô vừa nói, vừa cài lại khuy áo ngủ trong chăn.
Phó Hàn Tranh bất đắc dic thở dài, xoa đầu cô.
"Tôi bảo đảm, sẽ không động đến em."
Ngày mai cô phải đi rồi, hôm nay còn không muốn ngủ chung giường với anh?
Được rồi, vẫn là tại anh quá sốt ruột.
Bây giờ cô chỉ chấp nhận ôm hôn, muốn tiến triển thêm một bước nữa, thì phải kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.
Cố Vi Vi lắc đầu liên tục, "Nếu không thì, tôi ngủ ở phòng Nhị thiếu cũng được."
Dù sao, đêm nay nhất định không thể ngủ ở đây.
Đặc biệt là, sau khi nghe chuyện sinh con hôm nay, Cố Vi Vi càng cảm thấy cô ngủ chung giường với Phó Hàn Tranh như vậy thì quá nguy hiểm rồi.
Anh đã từng bước lừa gạt cô, lừa cô đến ngủ trên giường của anh.