Sắc mặt Phó Hàn Tranh lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Bỏ xuống.
Giọng nói lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run.
Mạnh Như Nhã đứng hình tại chỗ, không biết vô tình hay cố ý mà hai bàn tay đang cầm hộp cơm run lên, hộp cháo rơi xuống sàn.
Phó Hàn Tranh chậm rãi nghiêng đầu nhìn hộp cháo đã bị đổ ra kia, sắc mặt lại lạnh đi mấy phần, nháy mắt cả phòng họp đều bị hàn khí bao phủ.
Nhưng, Mạnh Như Nhã lại không ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc mà mình gây ra.
Cô ta thản nhiên nhặt hộp cơm bị rơi lên bàn, rồi mở hộp giữ nhiệt mà mình mang đến ra.
"Gần đây công việc của anh rất bận rộn, ăn cháo trắng như vậy sao có thể đủ dinh dưỡng được cơ chứ, bác gái than thở với tôi rằng không hiểu sao gần đây anh không về nhà, còn cố ý dạy tôi nấu canh."
"Anh nếm thử đi, nhưng có lẽ vẫn không thể ngon như bác gái tự tay nấu."
...
Phó Hàn Tranh đến nhìn cũng không thèm nhìn canh mà Mạnh Như Nhã nấu, đùng đùng lửa giận mà nói.