Lại trải qua mấy ngày, nhưng vị Ngô đạo trưởng kia lại không chịu gọi tập trung, chỉ có một người quen, đến nhà bái phỏng.
"Tôn đường chủ, lâu rồi không gặp, dạo này có khỏe không?"
Hôm nay, Mạnh Thu Thủy mặc một bộ quần áo đơn giản, tóc dài như thác nước, thả thẳng xuống eo.
Diện mạo của nàng, vẫn tinh xảo như trước, nhưng trong đôi mắt của nàng, đã không còn sự nhiệt tình hào hứng, không còn sự nhiệt tình tràn ra bên ngoài nữa, chỉ có một cỗ mệt mỏi cùng với một chút tang thương in sâu vào trong đó.
Lúc này nàng chắp tay mở miệng, giọng nói cũng trở nên suy yếu hơn trước.
Trải qua mấy năm, Mạnh Thu Thủy thành thục hơn rất nhiều, mỗi cử động của nàng, đều lộ ra một cảm giác ổn trọng.
"Mạnh tiểu thư."
Tôn Hằng cười nói: "Tại hạ rất tốt, nhưng ta thấy Mạnh tiểu thư không tốt lắm nha."
"Aizz!"
Mạnh Thu Thủy nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không có ghét bỏ chỗ đơn sơ này, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.