"Niệm… Niệm Chi… Em thật sự là em gái Niệm Chi của chị sao?! Thế nhưng em hoàn toàn không giống lúc bé một chút nào cả…" Cố Yên Nhiên tiến về phía trước một bước, tới gần Cố Niệm Chi thêm một chút, chầm chậm vươn tay về phía cô, muốn vuốt ve gò má của cô.
Cố Niệm Chi vô thức nghiêng đầu sang bên cạnh, lui về sau một bước, không muốn bị Cố Yên Nhiên sờ vào mặt.
Tay của Cố Yên Nhiên dừng ở giữa không trung trong chốc lát, sau đó chán nản hạ xuống. Chỉ trong thoáng giây đôi mắt của cô ta đã ứa đầy nước mắt.
"Niệm Chi? Em thật sự là Niệm Chi sao?" Cố Yên Nhiên lại hỏi thêm một câu, biểu cảm trên mặt vô cùng kinh ngạc. Một lát sau, cô ta nhắm mắt lại, giống như dần dần hoàn hồn từ trong nỗi chấn kinh đó, vẻ mặt khó có thể tin cũng từ từ tan biến, thay vào đó là một thần sắc phức tạp khó mà miêu tả thành lời được.
Cô ta mở mắt ra nhìn Cố Niệm Chi chằm chằm, giống như từ trước tới giờ chưa từng gặp cô, muốn khắc sâu hình dáng cô vào đáy lòng vậy.