"Có thể không sợ được chắc, bên trong có một lão quái Hành Tinh, trước mặt là một lão chuẩn Hành Tinh, lại còn cười rợn cả gáy với ta thế này..."
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ một câu. Nhưng nghĩ tới chuyện mình chẳng những đã gặp qua một vị Hành Tinh, thậm chí còn có hai con hung thú Hành Tinh tự sát chết ngay trước mặt mình...
"Huống hồ gì vị sư huynh đã mất tích của ta có thể giết Hành Tinh như giết một con kiến, ta sợ cái quái gì!" Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức thấy vững lòng hẳn. Thế là hắn lại ôm quyền, mỉm cười cảm tạ vị đại tổng quản này, sau khi hít sâu một hơi thì mới cất bước, đi vào trong đại điện.
Đại điện này có rộng hay không, chính Vương Bảo Nhạc cũng không rõ. Bởi vì dù đã bước vào trong đại điện thì tinh thần và tầm mắt của hắn đều bị thân ảnh đang ngồi trên ghế lớn ở trước mặt thu hút, giống như đó là một dòng nước xoáy khổng lồ, có thể nuốt chửng mọi thứ.