Nhìn ánh mắt gợi đòn của con lừa kia, tai nghe tiếng kêu của nó, Vương Bảo Nhạc lập tức sa sầm mặt, ánh mắt lóe lên đầy nguy hiểm, trong lòng thầm nghĩ liệu có nên dùng tuyệt chiêu để con lừa này biết ai mới là chủ nhân hay không.
Trong khi Vương Bảo Nhạc suy nghĩ, con lừa này cảm nhận được nguy hiểm nên không dám kêu nữa mà chỉ dùng ánh mắt ngây thơ để nhìn Vương Bảo Nhạc, nhưng có vẻ như nó thấy làm thế cũng không chắc ăn nên bỏ chạy lấy người.
"Còn dám chạy à?"
Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận nên đuổi theo nhưng tốc độ của con lừa này quá đáng sợ. Trong quá trình chạy, hễ thấy cái gì là nó đều cắn cái đó, lúc đi ngang một gốc cây to còn gặm một miếng, sau khi ăn thì tốc độ lại nhanh hơn.