Thấy tiên nhân cầu kia muốn táp tới, Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, tay phải siết chặt triển khai Toái Tinh Bạo, khí thế nổi lên, đất cát tung bay. Hắn đang định giáng một cú xuống tiên nhân cầu kia thì nó lại run bần bật. Không đợi Vương Bảo Nhạc giáng nắm đấm xuống thì nó đã tự động phun ra một bãi nước xanh.
Bãi nước xanh này không phải cố ý phun về phía Vương Bảo Nhạc mà giống như hộc máu hơn, sau đó nó xìu xuống, thậm chí mớ gai trên người cũng bong ra.
Trông như thể đã bị đánh bại vậy...
"Giả chết à? Ta còn chưa đánh nhé!!"
Hắn nói xong thì tiên nhân cầu kia lập tức rục rịch, nhanh chóng rút rễ ra khỏi mặt đất, co cẳng chạy lùi lại như con người vậy, mãi cho đến khi lùi hơn trăm trượng nó mới dừng lại.
"Coi như mày biết điều!"
Vương Bảo Nhạc với tay vào cái lỗ chỗ tiên nhân cầu đã rút rễ, kẹp lấy một mảnh vỡ to chừng một đốt ngón tay ra. Ngay khi bàn tay của hắn chạm vào mảnh vỡ kia thì có một cỗ cảm ứng kỳ lạ lập tức ùa vào trong lòng.