Bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả bị tiếng ư ư này làm cho kinh hãi trợn mắt há mồm, sau đó nhanh chóng có tiếng hít mạnh vang lên. Toàn bộ khu động phủ nổ tung, tựa như có cuồng phong thổi qua, tạo thành vô số cơn sóng gió rợp trời.
"Đây... Đây là cái gì thế này! Pháp khí khôi lỗi sao?"
"Mẹ ơi, tiếng rên của nó kìa... Ta nổi hết gai ốc rồi này!"
"Giỏi thế, chế tạo ra được khôi lỗi cỡ này luôn!"
Nhất là lời nói của Vương Bảo Nhạc trước đó hãy còn quanh quẩn bên tai, cuối cùng tạo thành xôn xao còn lớn hơn cả khi nãy.
"Thật hay giả thế? Mặc kệ là thật hay giả, Lâm Thiên Hạo rốt cuộc đã làm gì với Chu Kiên Cường mà lại khiến một con khôi lỗi biến thành như thế chứ! Ba ngày ba đêm luôn, đồ cầm thú!"
"Các ngươi nhìn vẻ mặt của Chu Kiên Cường kia đi, vừa ngượng ngùng lại có cả tủi thân nữa kìa. Các ngươi nhìn cước bộ của nó đi, vừa kỳ lạ vừa như có đau đớn. Trong này chắc chắn có điều khuất tất, ha ha, thú vị, thú vị lắm."