Lửa giận của Vương Bảo Nhạc phừng lên nhưng không lập tức bỏ đi mà đứng đó vắt óc suy nghĩ, đợi tu sĩ áo lam quay về. Không bao lâu sau thì người nọ quay về, nhìn vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc là biết ngay đối phương đã hiểu nguyên do, vậy nên chỉ thu hồi thẻ ngọc chứ không nói gì nữa.
Nhìn tu sĩ áo lam kia, ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, đột nhiên ôm quyền nói với hắn.
"Sư huynh, ta ở đảo Hạ Viện có phần nóng tính, có xích mích với tên Lâm Thiên Hạo này, từng trực tiếp hành hung thuộc hạ của hắn ngay trước mặt hắn, cho nên kẻ này hiểu khá rõ tính tình của ta."
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, nói đến là ý vị thâm trường.
Hắn vừa nói xong thì tu sĩ áo lam nọ sững người, dần nheo mắt lại, có thể thi được vào Đạo viện Phiêu Miễu, đậu vào đảo Thượng viện, lại lăn lộn đến chức phụ trách phòng công vụ thế này, đương nhiên cũng chẳng phải kẻ ngu dốt. Tu sĩ áo lam nọ nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì trong lòng chợt hiểu ra, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm.