"Ha ha, ta biết ngay Hề Nguyệt sẽ không bỏ rơi chúng ta! Có Hề Nguyệt ở đây chúng ta sợ gì nữa!"
Kết giới phòng vệ được tạo thành từ dây tử đằng trông có vẻ không vững chắc, nhưng đám ma thú đánh vào nó lại không thể phá ra được. Con ma thú vừa tấn công ba người Tấn Trạch Vũ cũng đã bị Hột Khê chém một nhát làm đôi.
Trong kết giới màu tím, tất cả đệ tử phân viện Hoang Y đều sùng bái nhìn thiếu niên lập lòe ánh sáng như tinh linh đứng trong bóng đêm. Bọn họ cảm thấy dường như sự tuyệt vọng và khủng hoảng ban nãy đều tan biết hết cả rồi.
Đúng vậy, bọn họ sẽ không chết. Chỉ cần có Hề Nguyệt ở đây, bọn họ sẽ không chết!
Trong bóng đêm, có một cặp mắt ác độc dừng trên người Hề Nguyệt, tràn ngập sát khí lạnh lẽo và thù hằn.
Lục Chỉ Hi liếc mắt nhìn một trưởng lão đứng bên cạnh, thấp giọng ra lệnh: "Nhân dịp hiện giờ mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, sắc trời lại mù mịt, không ai nhìn thấy ông, đi giết Hề Nguyệt đi!"