Hột Khê cười khẩy nhìn người đàn ông Kim Đan kỳ trước mặt, chậm rãi nói: "Sao nào? Không muốn tránh ra, còn muốn nếm thử cảm giác bị ném ra ngoài như trước nữa hay sao? Hay là, ngươi thật sự muốn ta rạch một đường trên cổ ngươi?"
Hột Khê đã gặp ai là sẽ không quên người đó. Có lẽ lúc vừa nhìn thấy Đồ Vĩnh Hạo cô không chưa nhận ra. Nhưng sau khi lục lọi trong trí nhớ một lát, cô đã nhanh chóng đã nhớ lại.
Chẳng phải người đàn ông trước mặt này khiêu khích mình, không cho mình ngồi vào vị trí của đệ tử Kim Đan kỳ lúc ở phân viện Thiên Y ư? Xem ra lần trước dạy dỗ vẫn chưa đủ để gã ngoan ngoãn.
Một sợi dây tử đằng lặng lẽ bay từ trong cổ tay phải của Hột Khê ra, nhẹ nhàng đung đưa trong không trung. Gương mặt của cô lại như cười như không, tràn đầy tính uy hiếp và không chút quan tâm đến.