Hột Khê nhìn theo bóng lưng Nạp Lan Chính Trạch rời đi, không nhịn được mà nhếch miệng cười giễu cợt. Nạp Lan Ngữ Dung còn ở lại trong phòng nhìn chằm chằm Hột Khê với ánh mắt tham lam và ghen ghét, cuối cùng không nhịn được, phải mở miệng hỏi một câu: "Tam muội muội, rốt cuộc muội đang nắm giữ vật gì vậy? Có phải là đơn thuốc sản xuất những đan dược cực phẩm mà Thánh Đức Đường đang bán ra hay không?"
Hột Khê quay người, như cười như không nhìn ả, không nói gì hết.
Nạp Lan Ngữ Dung siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ nét mặt mình hiền hòa thân thiết: "Tam muội muội, mới vừa rồi muội cũng nghe cha nói rồi đấy, bây giờ muội đã trúng độc của cha, cha tuyệt đối sẽ không tha cho muội đâu. Từ trước đến giờ cha nhẫn tâm lắm, nếu muội rơi vào tay cha rồi, cho dù có giao di vật của mẹ muội ra thì cũng chẳng có kết cục tốt đâu. Chi bằng muội hãy giao di vật kia cho tỷ, nhé!"