Âu Dương Hạo Hiên nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Bởi vì cha tôi là người phụ trách của đại hội lần này, thế nên tôi nằm lòng tất cả cấm chế và kết giới của ngọn núi chính trong núi Đoạn Hồn, do đó mới có thể may mắn chạy thoát. Hình như mấy kẻ đó đều trong tâm thế nhất định phải bắt được tôi, nếu không phải cấm chế núi Đoạn Hồn đáng sợ, thì có lẽ tôi đã rơi vào tay bọn chúng rồi."
Hột Khê cau mày đáp: "Vậy công tử biết bọn họ bắt công tử làm gì không?"
"Dù mục đích là gì thì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp." Âu Dương Hạo Hiên cười giễu nói, "Tôi nghe một kẻ trong đám người đó nói, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, không bắt sống được tôi, trở về bọn chúng sẽ bị lột da rút gân."
Hột Khê đột nhiên nhớ tới cảnh ngộ Âu Dương Hạo Hiên đã từng trải qua, bất giác hỏi hắn: "Có lẽ nào là cùng một giuộc với những kẻ từng hại công tử đứt hết kinh mạch trong cánh rừng ma thú trước đây không?"