Tiểu Miêu Miêu nhìn thấy túi trong tay Hạ Kỳ, bèn đưa tay ra:"Thất cách cách, đưa quần áo cho em đi, tự em mặc."
"Em có chắc không?" Hạ Kỳ nhướng mày.
"Chắc mà!"
Tiểu Miêu Miêu mở to đôi mắt, cô không hiểu chuyện này thì có gì mà chắc hay không.
Hạ Kỳ không nói gì thêm nữa, anh đưa thẳng cho Tiểu Miêu Miêu túi đựng quần áo của cô.
Tiểu Miêu Miêu buông miếng khoai tây chiên trong tay xuống, xách túi rời khỏi ghế sofa.
Kết quả là chân của cô vừa mới đặt xuống đất đã mềm nhũn, khuỵu người xuống.
"Ôi trời ơi!"
Hạ Kỳ nhanh tay đón được Tiểu Miêu Miêu, ôm cô vào lòng.
"Giờ còn muốn tự mặc nữa không?"
Tiểu Miêu Miêu lườm Hạ Kỳ một cái.
Cô thành như thế này không phải là do Thất cách cách cả đấy sao?
Hạ Kỳ thản nhiên tiếp nhận sự khinh thường của Tiểu Miêu Miêu.
Giống như đấm vào nhúm vải bông, Tiểu Miêu Miêu chỉ còn biết nín nhịn đưa túi lại cho Hạ Kỳ, mở lời không hề khách sáo: "Anh mặc cho em."