Hạ Kỳ dừng tay lại, mỉm cười: "Miêu Miêu..."
Giọng nói mát lạnh giống như một vò rượu ngon ủ lâu năm, trải qua trăm nghìn biến đổi, mùi vị vô cùng tuyệt.
Tiểu Miêu Miêu quyến luyến dụi mặt vào lưng Hạ Kỳ: "Thất cách cách, anh tốt với em thật đó."
"Cô bé ngốc! Anh không tốt với em thì tốt với ai đây?"
Hạ Kỳ chìa một tay ra, túm lấy cánh tay của cô nhóc, kéo cô vào trong lòng mình. Đầu ngón tay thon dài của anh chọc vào khuôn mặt phúng phính của Tiêu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu ôm lấy cánh tay của Hạ Kỳ, trong đôi mắt sáng ngời chất chứa tình yêu nồng nàn cùng với sự quyến luyến.
"Anh tốt với em như thế, lỡ như em không thể rời khỏi anh được thì phải làm sao đây?"
Hạ Kỳ nói: "Vậy thì đừng rời khỏi, cả đời bám dính lấy nhau."
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu. Cô vốn luôn ngây thơ vui vẻ, thế mà giờ lại cười khổ nói: "Em không tin. Em sợ anh sẽ giống như sáu năm trước vậy. Đợi em vừa ra khỏi cửa, anh sẽ biến mất."