Đôi tay to dày của Hạ Kỳ lau vệt kẹo trên khóe miệng Tiểu Miêu Miêu, cưng chiều vuốt ve mái tóc mượt mà của cô bé, đeo ba lô lên vai, tay còn lại nắm tay cô bé dắt về nhà.
Tiểu Miêu Miêu vừa ăn cây kẹo trên tay vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, sao Lâm Lâm không đến?"
"Hôm nay Lâm Lâm không khỏe nên nghỉ ở nhà rồi."
Hạ Kỳ đưa tay lau vệt kẹo bên khóe miệng cô bé.
Từ sau khi Tiểu Miêu Miêu đi mẫu giáo thì không gọi cậu là ôn ã nữa, mà gọi là Thất cách cách.
Dù trong lòng cô bé biết "cách cách" có nghĩa là công chúa thời cổ đại, là cách gọi tôn kính với phụ nữ, nhưng Tiểu Miêu Miêu đã quen gọi Hạ Kỳ là "Thất cách cách" rồi, nên cũng không đổi.
Vì từ "cách cách" và "anh trai" có phát âm gần giống nhau, nhưng dù có gọi như vậy thì vẫn có thể nghe ra cô bé gọi cậu là anh Kỳ.
Hạ Kỳ cũng lười sửa lại cho Tiểu Miêu Miêu. Chỉ cần cô bé vui là được rồi.