Câu cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng, Tô Tiểu Miêu cũng bị chính mình dọa sợ. Cô biết khi nói ra những lời này, cả cô và Cố Hạo Đình sẽ gặp nguy hiểm đến nhường nào, ngay cả thế giới này cũng rơi vào tình trạng hiểm nguy.
Không phải cô muốn dùng thân phận Hoắc Vi Vũ để nảy sinh quan hệ gì đó với hắn. Tô Tiểu Miêu biết Cố Hạo Đình coi thường mình, mà tình cảm cô dành cho hắn chỉ là quý mến và tán thưởng chứ chưa đến mức yêu.
Cô quyết định nói ra chỉ vì không muốn Cố Hạo Đình buồn bã mà thôi. Ít nhất cũng để hắn biết, thực ra cuộc sống của Hoắc Vi Vũ tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Dù Cố Hạo Đình có mạnh mẽ đến đâu cũng phải sững sờ khi nghe Tô Tiểu Miêu nói những lời ấy. Đôi mắt đen quánh như đầm nước sâu vạn năm của hắn nhìn chằm chằm cô rất lâu, dường như muốn nhìn thấu tâm hồn cô.