"Cô bảo sao? Tiểu Vũ từng gặp cô? Lúc nào? Bây giờ cô ấy ở đâu?" Cố Hạo Đình kích động túm lấy vai Tô Tiểu Miêu, hỏi dồn dập.
Tô Tiểu Miêu ngập ngừng. Đầu óc cô có vấn đề thật rồi, sao tự dưng lại nói như thế chứ?
"Sao vậy?" Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm đôi mắt lấp loáng cảm xúc khó tả của Tô Tiểu Miêu, nhíu mày: "Cô ấy gặp chuyện gì sao? Không tiện gặp tôi à?"
"Hình như cô ấy báo mộng cho tôi, nói với tôi căn phòng ở góc trong cùng có một lối đi ngầm." Tô Tiểu Miêu chột dạ nói.
Bản thân cô cũng thấy câu này chẳng đáng tin. Nhưng cô thực sự đã mơ thấy nó. À không, không phải mơ thấy, mà là lúc bị thôi miên đã nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Đôi mắt Cố Hạo Đình ảm đạm hẳn. Hắn buông Tô Tiểu Miêu ra, "Trò đùa này của cô không buồn cười chút nào."
"Tôi xin lỗi."
"Ăn xong chúng ta sẽ lên đường." Dứt lời, Cố Hạo Đình đứng dậy, đi thu dọn lều bạt.