Nghe vậy, ánh mắt Cố Hạo Đình sắc bén hẳn lên, hắn túm cổ Ngụy Ngạn Khang: "Cậu nói cái gì?"
Ngụy Ngạn Khang nhếch miệng cười, chẳng những không sợ hãi còn tỏ vẻ giễu cợt: "Anh giết tôi đi, giờ được chết trong lễ cưới của Tiểu Vũ tôi cũng thấy đáng giá."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày: "Cứ phải khiến tôi mất vui anh mới vừa lòng đúng không?"
Ngụy Ngạn Khang nhìn sang Hoắc Vi Vũ, ánh mắt dịu đi: "Tôi chết, em cũng không vui đúng không? Em không muốn tôi chết đúng không?"
Hoắc Vi Vũ kéo tay áo Cố Hạo Đình: "Chỉ là tôi không muốn chồng tôi bị bẩn tay."
Ngụy Ngạn Khang thẫn thờ buông xuôi, chẳng khác nào chìm trong cảm giác lạnh lẽo của sự tuyệt vọng.
Cố Hạo Đình chẳng nghe lời ai ngoài Hoắc Vi Vũ, hắn thả tay ra.
Ngụy Ngạn Khang lấy lại tinh thần, nhìn Cố Hạo Đình, lạnh lùng nói: "Em gái anh bị Hoắc Vi Vũ làm hại, anh cưới cô ta mà cũng yên tâm được sao?"