Cô nhìn chằm chằm Diêu Linh Mễ, trong đầu hiện lên câu nói của Cố Hạo Đình: Nếu đã bắt đầu thích thì không cho phép em từ bỏ. Nếu em từ bỏ, anh sẽ giam cầm em cả đời.
Không cần hắn phải giam cầm, trái tim cô đã gắn chặt với hắn từ lâu rồi, sẽ không xa rời dẫu hai người có bị chia cách bởi không gian và thời gian.
"Nếu tớ không muốn thì cậu bắt tớ đi kiểu gì?" Hoắc Vi Vũ thờ ơ hỏi.
"Đánh ngất rồi vác đi." Diêu Linh Mễ cười hì hì làm động tác vác.
"Nhưng làm như thế có thể sẽ lộ mục tiêu. Có điều Tư lệnh nói rồi, dù có bị lộ cũng phải đưa cậu đi. Thế nên Hoắc Vi Vũ à, cậu thương cho cái thân tớ nhỏ gầy đi, tớ còn chưa được 45 kilogam đâu." Diêu Linh Mễ tỏ vẻ đáng yêu.
Hoắc Vi Vũ im lặng một phút.
Cố Hạo Đình đã muốn đưa cô đi thì dù Diêu Linh Mễ không làm nổi, cũng sẽ có người khác làm. Cô không chống cự nổi, cũng sợ hắn bị lộ hành tung.
"Để tớ thu dọn hành lý đã." Nói rồi, Hoắc Vi Vũ xoay người về phòng.