Hoắc Vi Vũ giống như cái xác không hồn rời khỏi sơn trang Ly Uy. Đi quá xe của Duật Nghị một đoạn, cô liền dừng lại, quay người bước lên xe.
Trong đầu vang vọng câu nói cuối cùng của Cố Hạo Đình: "Hoắc Vi Vũ, tôi không thích cô, không phải là vì cô phản bội nên không thích cô, mà là không thích con người cô. Tôi không thích loại con gái cứ quấn chặt lấy tôi, càng lằng nhằng thì càng khiến tôi ghét thôi."
Ghét sao?
Hoắc Vi Vũ ôm lấy lồng ngực đang nhói đau. Cô sợ hắn ghét cô, ngay cả chút can đảm để nói thêm một câu nữa cũng không có.
Cô khó trao cho ai thứ gì, cũng không dễ mở lòng với người khác, một khi mở lòng rồi thì sẽ toàn tâm toàn ý, cho dù có gặp trở ngại thì chưa nhìn thấy quan tài vẫn sẽ chưa đổ lệ.
Nhưng yêu Ngụy Ngạn Khang thì Ngụy Ngạn Khang cưới Cố Kiều Tuyết, yêu Cố Hạo Đình thì Cố Hạo Đình nói không thích cô. Là cô sai rồi sao?
Nếu sớm biết kết cục như vậy, cô sẽ không dễ dàng thích một ai đó.