"Điều tra giúp tôi một chuyện, tám năm trước, rốt cuộc tôi đã gặp phải chuyện gì."
Vũ Văn Xung Phong lập tức nghiêm túc: "Có chuyện gì xảy ra rồi à?"
Khương Cửu Sênh chỉ đáp: "Không có gì."
Cô lúc nào cũng thế, luôn tỏ vẻ thờ ơ, mọi chuyện buồn bực đều nghiền thành bột nuốt vào bụng, lúc nào cũng như công chúa đeo vương miện, mãi mãi không chịu cúi đầu.
Vũ Văn Xung Phong ghét nhất là tính cách này của cô, thô lỗ đáp: "Không có gì là sao chứ? Tưởng tôi ngu à? Đừng có cố chịu uất ức mãi nữa, có chuyện gì thì cứ nói, thắt lưng của anh đây tốt lắm, có thể chống đỡ giúp em."
Cô bị lời lẽ của anh ta làm phì cười, buồn bực trong lòng cũng vơi đi không ít: "Cảm ơn boss nhé."
Ai thèm nói đùa với cô chứ!
Vũ Văn Xung Phong rống lên: "Em nhanh về đây cho tôi!" Nói xong thì cúp máy.
Bệnh viện thành phố.