Tại sân vận động đông nghịt người, dưới ánh đèn flash rực rỡ, cô ca sĩ trang điểm khói đậm, mặc quần short và khoác áo jacket hầm hố, mái tóc dài buông xõa tung bay. Cô hơi ngẩng đầu, chất giọng khàn khàn độc đáo ngân lên âm cuối. Rồi cô nâng cao chiếc guitar, hôn lên dây đàn, cất cao giọng nói: "Vinh quang của tôi tồn tại cùng các bạn."
Báo chí từng viết về siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh thế này: Mười năm trước lẫn mười năm sau, giới âm nhạc không thể nào cóđược Khương Cửu Sênh thứ hai.
Tính cho đến hiện nay, côđã phát hành ba album với doanh thu đột phá trăm triệu và tổ chức bảy concert. Cô leo lên đỉnh cao nhạc rock trong vòng ba năm, là nữ ca sĩ trong nước đầu tiên tổ chức concert ở sân vận động quốc gia.
Phía sau sân khấu.
Người phụ nữ dựa lưng vào bàn trang điểm, nhếch môi cười: "Concert rất thành công, hiệu quả sân khấu tốt đến bất ngờ."
Côấy là Mạc Băng - quản lý của Khương Cửu Sênh.
Mạc Băng hơn Khương Cửu Sênh bốn tuổi, đã vào giới được sáu năm. Trước khi dẫn dắt Khương Cửu Sênh, cô chỉ là một quản lý nghệ sĩ tầm thường của Công ty Thiên Vũ Entertainment.
Mạc Băng từng hỏi Khương Cửu Sênh, tại sao lại chọn cô. Khương Cửu Sênh trả lời rất có lệ, nhưng giọng điệu lại hết sức chân thành: "Bởi vì vừa mắt."
Sự thật chứng minh, Khương Cửu Sênh rất biết chọn người. Mạc Băng là người giỏi giang, thủđoạn sắt đá, giải quyết công việc gọn ghẽ, tính tình điềm tĩnh chín chắn. Đối với Khương Cửu Sênh lười biếng thành tính, người đàn bà thép Mạc Băng là sự lựa chọn tốt nhất. Quan trọng nhất là, Khương Cửu Sênh yêu cái đẹp, mà Mạc Băng lại có khuôn mặt xinh đẹp cuốn hút, dáng người quyến rũ thướt tha.
Khương Cửu Sênh đáp lại Mạc Băng một nụ cười nhẹ: "Chị vất vả rồi." Cô tùy tiện với lấy chiếc bút kẻ lông mày vấn sơ mái tóc dài của mình, "Em muốn hút thuốc, chị cóđểý không?"
Mạc Băng hỏi ngược lại: "Chịđểý thì cô không hút chắc?"
Khương Cửu Sênh cười lắc đầu: "Em sẽ sang phòng bên cạnh hút."
Cô nghiện thuốc lá nặng, nhất là khi sáng tác nhạc, cô phải hút hết một bao. Mạc Băng ép cô cai thuốc khá nhiều lần nhưng đều bó tay hết cách, đành phải tìm thuốc lá nữ có mùi và thành phần không gây hại nhiều cho cô. Dù sao đối với ca sĩ, cổ họng chính là cần câu cơm mà.
Mạc Băng cười mắng: "Con bé này!" Cô mò ngăn kéo lấy bao thuốc cho Khương Cửu Sênh, "Hút vừa thôi, dạ dày cô không tốt đâu."
More xanh, loại thuốc này rất nhẹ, Khương Cửu Sênh cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cô thích thuốc nồng, rượu cay và cả người đẹp.
Đương nhiên Mạc Băng không cho cô chạm vào những thứấy.
"Tuân lệnh." Khương Cửu Sênh chào theo kiểu quân đội, nhận lấy thuốc, châm lửa bằng chiếc bật lửa bánh răng kiểu nam quen thuộc.
Điếu thuốc dài nhỏ kẹp giữa ngón tay, làn khói mỏng manh cao dần, phủ mờ sườn mặt cô. Cô hơi nheo mắt, lười nhác tựa vào lưng ghế, thong thả nhả khói.
Mạc Băng chưa từng thấy người phụ nữ nào hút thuốc mà quyến rũđến thế. Thật ra, giữa vô vàn người đẹp ở giới showbiz, Khương Cửu Sênh không thể xem nhưđứng đầu, nhưng lại mang nét riêng biệt. Khi không cười, trông cô rất lạnh nhạt, nhưng chỉ cần nhếch môi, cô sẽ toát lên nét hấp dẫn ngút ngàn pha trộn giữa trong sáng và ma mỵ. Ẩn trong đôi mắt là vẻ anh kiệt mà biếng nhác, bíẩn lại tao nhã.
Ban đầu Mạc Băng xác định hình tượng cho cô trước công chúng là một bông hoa lạnh lùng cao ngạo, nhưng Khương Cửu Sênh lại lười đến mức không muốn làm dáng giả vờ. Cô cảm thấy làm gì mà thoải mái thì cứ làm thếđấy. Nhưng fan lại thích tính phóng khoáng đó của cô nàng, trích lại lời fan nói chính là"ngầu hết phần thiên hạ, mà cũng tự tại hơn bao người khác."
Hút hết một điếu, Khương Cửu Sênh dụi tắt, hàng mày khó giấu nét mệt mỏi.
Mạc Băng gọi thợ trang điểm đến tẩy trang cho cô, khẽ bảo: "Họđãđi club chơi hết rồi."
Khương Cửu Sênh không ra mắt một mình, "họ" mà Mạc Băng nói chính là các thành viên trong ban nhạc. Bởi vì bài cuối chỉ có mình cô hát, nên họ kết thúc trước.
Cô nhíu mày: "Em về nhà tắm rửa đã, hai tiếng sau tới đón em."
Mạc Băng ra dấu OK.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Một người đàn ông tướng mạo đường hoàng, ăn vận bảnh bao, cầm bó hoa hồng đi tới.
Trông nghiêm chỉnh vậy nhưng lại là hạng mặt người dạ thú. Đương nhiên Mạc Băng biết hắn, cô tiến lên một bước, trên môi là nụ cười thương mại: "Cậu Giản, lần sau tới nhớ gõ cửa."
Cậu Giản này là Giản Thành Tông tiếng tăm lừng lẫy, cậu Hai của Bất động sản Giản thị. Gần đây, hắn bỗng dưng nổi hứng với giới âm nhạc, concert của Khương Cửu Sênh là vụđầu tưđầu tiên của hắn trong giới.
Cóông trùm bất động sản nào lại không thích người đẹp và siêu xe, "tiếng thơm" về cậu Giản đây lại càng vươn xa.
Giản Thành Tông mặc bộ vest cắt may tinh tế, túi áo ngực lấp ló góc khăn vuông màu đỏ, toát lên vẻ hào hoa phong nhã. Hắn mỉm cười lên tiếng: "Tôi đã phải bỏ ra ba mươi triệu đấy, không được đặc cách à?"
"Không phải vấn đềđặc cách." Mạc Băng thờơ chỉnh lời, "Đây là phép lịch sự."
Khương Cửu Sênh nhếch môi như cười như không. Mạc Băng nhà côđúng làđóa hoa có gai, người bình thường vào tay chịấy tuyệt nhiên không cóđường sống yên ổn.
Quả nhiên sắc mặt cậu Giản lập tức thay đổi, nhưng vì thể diện của mình nên nhẫn nhịn không nổi cáu.
Mạc Băng vẫn thờơ, thái độ giải quyết việc chung: "Cậu Giản có việc gì không? Nghệ sĩ nhà tôi muốn thay quần áo, có lẽ anh cần tránh mặt."
Giản Thành Tông lạnh mặt liếc nhìn Mạc Băng, giơ bó hoa về phía Khương Cửu Sênh: "Đi ăn tối với tôi nhé!"
Khương Cửu Sênh không buồn ngước mắt, thảnh thơi gác chân lên ghế: "Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời mời riêng của người lạ."
Thật là câu trả lời lịch sự mà lạnh nhạt.
Người trong giới showbiz đều biết Khương Cửu Sênh không hề nóng tính, nhưng rất khó gần. Đàn ông mà, họ luôn thích khiêu chiến, mang ham muốn chinh phục bẩm sinh.
"Sau này không phải là người lạ nữa." Giản Thành Tông cười giả lả, lời lẽ sặc mùi tiền, "Tôi sẽ tiếp tục tài trợ cho ba buổi lưu diễn của em. Một lần lạ, hai lần là quen thôi."
Khương Cửu Sênh ngước mắt, cười hỏi: "Vậy ba lần thì sao?"
Cô cóđôi mắt đào hoa quyến rũ, ở nơi sâu thẳm thoáng nét lạnh lùng, điểm chút lôi cuốn, lại phảng phất vẻ lười nhác xinh đẹp. Quả là hút hồn!
Giản Thành Tông híp mắt, không giấu được vẻ hau háu: "Tôi cho rằng cô Khương hiểu ý tôi."
"Tính tôi không thích vòng vo." Cô chán ngán, ngón tay chạm nhẹ lên cánh hoa hồng, thu lại nụ cười, "Anh muốn chơi luật ngầm với tôi à?"
Đối phương rất thẳng thắn: "Thỏa mãn nhu cầu đôi bên thôi."
Tuy Khương Cửu Sênh là siêu sao nhạc rock, nhưng không nặng tính thương mại như các ca sĩ chuyên nghiệp và diễn viên nổi tiếng khác.
Hiển nhiên, cậu Giản rất giàu. Hắn không phải là người đầu tiên muốn dùng luật ngầm với Khương Cửu Sênh, đương nhiên cũng không phải người cuối cùng.
Cô nhận hoa của hắn.
Việc này nhưđã nằm trong dự liệu của Giản Thành Tông. Hắn đắc ý nhếch môi cười lạnh với Mạc Băng, hỏi Khương Cửu Sênh: "Đi đâu dùng bữa tối đây?"
Khương Cửu Sênh đứng dậy, ước lượng bó hoa rồi nện lên mặt cậu Giản, mấy cánh hoa bay tung tóe.
Lòng bàn tay bị gai đâm phải, Khương Cửu Sênh rút khăn giấy lau đi: "Vẫn muốn ăn à? Chưa tức đến no sao?"
Khuôn mặt quý giá của cậu Giản trở nên dữ tợn: "Khương Cửu Sênh! Côđừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Ông muốn ngủ với cô là phúc…"
Cô dửng dưng ngắt lời hổn hển của anh ta: "Tiểu Kiều, gọi bảo vệ."
Trợ lý Trần Dịch Kiều đứng ở cửa đáp một tiếng.
"Tôi sang phòng bên hút một điếu."
Khương Cửu Sênh để lại một câu rồi cầm bao thuốc sang phòng bên, bỏ mặc Giản Thành Tông sắc mặt lúc trắng lúc xanh và Mạc Băng khoanh tay nhướng mày, không hề bất ngờ với hành động của cô.
Vị thuốc lá cho nữ quá nhạt, Khương Cửu Sênh hút hai điếu mới về phòng thay đồ, tẩy trang. Cô cắn đầu thuốc đã tắt lửa, đắp áo khoác đen ngả người trên sofa nghỉ ngơi. Chiếc crop top cô mặc khoe trọn vòng eo trắng nõn thon gọn, đôi chân dài miên man gác lên tay ghế. Dáng vẻấy hệt như yêu tinh hút hồn người.
Khương Cửu Sênh xinh đẹp nhưng làm gì cũng biếng nhác, bớt đi vài phần phấn chấn tươi trẻ.
Mạc Băng lắc chiếc chìa khóa xe: "Chịđưa cô về."
Khương Cửu Sênh đứng dậy, vừa mặc áo khoác vừa hỏi: "Giải quyết rồi à?"
"Giản thị muốn rút tiền."
"Ừ." Khương Cửu Sênh thờơ ném đầu thuốc lá vào gạt tàn.
Mạc Băng cười mắng: "Xem tính tình cô kìa!"Đây đã là lần thứ hai trong tháng cô không nể mặt "người đầu tư" rồi.
Cô hỏi ngược lại: "Cần thay đổi sao?"
Mạc Băng nhướng mày, không đáp lại.
Đúng là không cần. Từ khi ra mắt, người muốn giở luật ngầm với Khương Cửu Sênh có thể xếp một vòng quanh Thiên Vũ, nhưng cuối cùng đám "đại gia" kia đều biến mất, còn cô nàng vẫn thuận buồm xuôi gió. Chỉ mất ba năm, côđã có một khoảng trời riêng trong giới âm nhạc Hoa ngữ.
Mạc Băng bước chậm lại, đi song song với Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, cô nói thật cho chị biết, rốt cuộc ai đứng sau bảo vệ cô khỏi mấy tay đó vậy?"
Mạc Băng không phải tay mơ, nhưng trong ba năm trời vẫn không thể nào nhìn thấu chuyện của Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh uể oải ngáp dài: "Em cũng muốn biết lắm."
Vẫn là vẻ mặt hờ hững như người ngoài cuộc không buồn quan tâm.
Mạc Băng bật cười. Hồi mới ra mắt, tính tình Khương Cửu Sênh cũng phóng khoáng thẳng thắn như bây giờ. Một gã giám đốc âm nhạc của Thiên Vũ thấy cô hấp dẫn, liền giở trò lúc đêm hôm khuya khoắt mòđến phòng cô. Khương Cửu Sênh nện thẳng chiếc gạt tàn gần nhưđoạt nửa cái mạng của gã. Khi ấy Mạc Băng còn nghĩ, phen này xong rồi, chưa làm được trò trống gìđã phải giã từ cuộc chơi. Kết quả, Khương Cửu Sênh không những không bịđóng băng, gã giám đốc âm nhạc kia còn bốc hơi khỏi nhân gian. Có tin đồn, gã ta phải nằm trong phòng ICU hơn nửa năm.
Có nhàđầu tư giả vờ say rượu, chòng ghẹo Khương Cửu Sênh. Nhưng còn chưa chạm tới áo của cô nàng, hôm sau tay gãđã gãy, hai chiếc xương sườn cũng đi tong.
Những chuyện kỳ quái cứ xảy đến liên tiếp. Trong giới có tin đồn, ca sĩ nhạc rock Khương Cửu Sênh là lời nguyền, những kẻ muốn chơi luật ngầm với cô, muốn bôi nhọ cô, muốn thế chỗ cô…đều không được chết già. Dĩ nhiên, vẫn có rất nhiều người không sợ chết, ví dụ như cậu Giản vừa nãy.
Mạc Băng nghi ngờ Khương Cửu Sênh có chỗ dựa vững chắc, nếu không chỉ có thể dùng chuyện ma quỷđể giải thích cho những vụán thảm khốc kia thôi.
Lên xe, trợ lý Tiểu Kiều đã ngồi sẵn ở ghế lái.
"Chào chị Sênh."
Trần Dịch Kiều mới tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn Khương Cửu Sênh hai tuổi, trông hiền lành xinh xắn, tính bẽn lẽn ít nói, hệt như cô em gái đáng yêu nhà bên.
Côđược Mạc Băng chọn. Tuy nói không nên chọn trợ lý quá xinh đẹp, dễ nổi bật hơn nghệ sĩ, nhưng Mạc Băng thấy cô nàng hiểu chuyện, thành thực lại chịu được gian khổ, nên giữ lại. Trong nửa năm nay, Tiểu Kiều chưa từng phạm sai lầm nào cả.
Khương Cửu Sênh gật đầu chào rồi ngồi ra sau, hàng mày nhíu chặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Sao thế?" Mạc Băng hỏi.
"Lúc nãy hăng quá, giờđau bụng kinh rồi."
Sức khỏe cô không tốt nhưng ăn uống không biết kiêng khem, thích đồ cay, nên tháng nào cũng phải chịu trận.
Mạc Băng nghiêm mặt: "Côđau suốt thế này, phải đi viện khám thôi."
Cô từ chối, híp mắt như cười như không: "Em không muốn bị giật tít vìđau bụng kinh đâu."
"Có phải ai muốn được báo giật tít cũng được đâu."
Trong giới giải trí, fan của Khương Cửu Sênh không xem là nhiều, nhưng sức chiến đấu lại rất khủng khiếp. Nếu bị chụp ảnh, có lẽ chuyện con gái kín đáo "Siêu sao nhạc rock Khương Cửu Sênh thường bịđau bụng kinh" không còn là bí mật nữa.
Mạc Băng tìm lý do khác hấp dẫn hơn: "Lần trước chịđưa em họđến Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc khám, tình cờ gặp anh bác sĩ có bàn tay đẹp lắm, chắc chắn em sẽ mê."
Khương Cửu Sênh nổi hứng thú: "Bác sĩ Phụ khoa à?"
Mạc Băng bật cười: "Khoa Ngoại."
"Cầm dao giải phẫu á?" Khương Cửu Sênh quay đầu, nhìn rặng mây tía ngoài cửa xe, đôi mắt lấp lánh, "Vậy còn hấp dẫn hơn nữa."
Cô cuồng tay, khi nhìn thấy tay đẹp sẽ không kìm lòng được muốn vuốt ve, muốn giấu làm của riêng.
Nếu cuồng tay là bệnh, chắc hẳn cô là bệnh nhân mức độ nhẹ. Nhưng cô không hề che giấu như những người có sở thích kỳ quặc khác, mà thoải mái thể hiện niềm yêu thích của mình.
Sân vận động chỉ cách nhà Khương Cửu Sênh hai mươi phút lái xe. Cô vừa chợp mắt đã bị Mạc Băng đánh thức.
"Có cần chịđưa cô lên không?"
"Không cần, chung cư này an toàn lắm." Côở chung cư cao cấp, hệ thống giám sát và bảo mật đều rất tốt.
Mạc Băng vẫn không yên tâm: "Không phải lần trước có sasaeng fan lẻn vào sao?"Đặc biệt là sasaeng fan có tiền, loại này còn đáng sợ hơn cả phần tử khủng bố.
Khương Cửu Sênh dửng dưng như không: "Không phải bị em đánh cho tè ra quần rồi à?"
Mạc Băng á khẩu. Nghệ sĩ nhà cô từng tập tán thủ, khả năng phối hợp tốt, IQ cao, học gì cũng giỏi. Mới tập chưa được chín tháng, cô nàng đãđánh gục vị sư huynh tập võ bảy năm, thậm chí còn đứng lớp.
Nghĩ vậy, Mạc Băng cũng yên tâm: "Vậy chị về nhà một lúc rồi đến đón cô."
"Được."
Khương Cửu Sênh ở lô 7, nằm phía trong cùng. Bóng côđổ dài dưới ánh đèn đường vàng cam. Côđi rất chậm, bụng đau nên bước chân hơi lảo đảo. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng lá cây xào xạc trong gió càng thêm rõ rệt. Có người đi sau cô vài mét, tiếng bước chân vang mãi đến khi cô bước vào tòa nhà.
Tới cửa thang máy, Khương Cửu Sênh quay đầu lại: "Muốn xin chữ ký hả?"
Đó là một người đàn ông rất cao, mặc áo sơ mi trắng quần tây. Dưới ánh sáng mờ tối, cô chỉ thấy loáng thoáng đường nét gương mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được từng nét tinh tế như bức tranh thủy mặc ấy.
Hơi thở cô thoáng ngừng. Sao gương mặt này lại quen thuộc đến vậy? Như thể nét mực đậm nhất trong giấc chiêm bao, khắc sâu đến độ khiến trái tim run lên từng hồi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lịch sự mà xa cách: "Không phải."
Bấy giờ Khương Cửu Sênh mới nhìn rõ mặt mũi anh. Quả nhiên đĩnh đạc thanh khiết, đặc biệt làđôi mắt ấy, hệt như màn đêm rực rỡánh sao.
Trông mặt mũi thế này nào có giống fan cuồng, sao phải theo côđến tận đây?
Anh lên tiếng giải thích, chất giọng ôn hòa như gió mát bên tai: "Tôi sống ởđây, căn 703 lô 7."
Ồ, thì ra là hàng xóm mới đến. Khương Cửu Sênh lịch sự cười với anh, dằn lại cảm giác xao xuyến khó hiểu ấy.
Cửa thang máy mở ra, anh đứng bên phải, nhấn số bảy, ngón tay anh dừng trên phím bấm ánh xanh, ngẩng đầu nhìn Khương Cửu Sênh.
Lúc này cô mới thôi nhìn đối phương chăm chăm: "Tôi cũng ở tầng bảy."
Anh như vô tình gõ nhẹ ngón tay lên số bảy, móng tay gọn gàng, mang màu trắng sạch sẽ, khớp xương mảnh khảnh thon dài.
Quả là trai đẹp, ngay cả bàn tay cũng hơn người.
Khương Cửu Sênh ca ngợi từ tận đáy lòng: "Tay của anh đẹp quá." Cô không dời nổi mắt.
Anh gật đầu: "Cảm ơn."
Có thể thấy anh là người giỏi tiết chế, không hề nhiễm vẻ xốc nổi trần tục, khác hẳn cậu Giản kia, dù ra vẻđến đâu đi nữa cũng không che lấp được mùi tiền khắp người. Còn người đàn ông trước mắt cô là một quý tộc chân chính, mỗi một động tác cử chỉđều phong độ tinh tế.
Khương Cửu Sênh nuốt nước bọt theo bản năng. Đã hát bốn tiếng, giọng cô cũng khàn đi." Tôi có thể…" Cô ngập ngừng, dù gì câu hỏi này cũng khá bất lịch sự, "Tôi có thể sờ thử không?"