Cách một hàng rào, cô đứng lại, không đi mở cửa cho hắn.
Đã nhá nhem tối, trong không khí thoảng hương hoa. Bùi Tử Hành cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đứng trong cửa, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: "Không mời anh vào ngồi chút sao?"
Hạ Lăng nói: "Anh ấy sẽ không vui."
Bóng râm trời chiều che đi vẻ mặt của Bùi Tử Hành.
Hai người yên lặng đứng trong chốc lát, Hạ Lăng bỗng hắt hơi.
Bùi Tử Hành hỏi: "Em bị cảm à?"
Hạ Lăng xoa mũi: "Không có gì nghiêm trọng." Thật ra tình hình của cô bây giờ còn nặng hơn buổi sáng, nhưng buổi sáng cô có thể làm nũng trong lòng Lệ Lôi, bây giờ, chỗ này không có người thích hợp để làm nũng. Cô phải cẩn thận, chú ý giữ một khoảng cách với Bùi Tử Hành, cô sợ Lệ Lôi đau lòng, cũng sợ không thể nào vượt qua ba năm bình an.