"Grào!" Kỵ Sĩ Phản Nghịch gầm lên, ánh sáng trên áo giáp đồng xanh như những lưỡi dao, xé rách không gian trong nháy mắt, bộc phát lực lượng không gì sánh kịp, thoáng cái đã đến trước mặt Hàn Sâm và giáng một đòn trời giáng vào bụng hắn.
Tốc độ của Kỵ Sĩ Phản Nghịch thực sự quá nhanh, Hàn Sâm căn bản không tránh kịp, bụng dưới bị đấm trúng, thân mình bay đi như đạn pháo suốt mười mấy mét, đụng gãy mấy cây đại thụ rồi ngã xuống đất, đụng ra một cái hố to.
Áo giáp thần huyết bị lõm ngay phía bụng dưới, bốn phía đều xuất hiện những vết rách nhỏ.
"Phụt!" Hàn Sâm hộc một ngụm máu, khí huyết trong cơ thể sôi trào dữ dội.
"Đáng chết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong khoảnh khắc vừa rồi, thân thể của mình dường như chậm chạp đi rất nhiều, vốn dĩ mình có thể tránh thoát một quyền kia, thế mà cuối cùng lại không tránh nổi." Hàn Sâm âm thầm kinh hãi, mà Kỵ Sĩ Phản Nghịch đã lại phá không lao tới.