Bước ra khỏi toàn nhà, Lệ Nam Hành quay lại vị trí đỗ của chiếc Hummer. Xung quanh đã có rất nhiều người kéo đến, các quân nhân bên phía quân đội vẫn chĩa súng về phía chiếc Hummer. Đội tinh anh của căn cứ cũng đang giơ súng đáp trả, cứ như vậy hai bên đã âm thầm giằng co với nhau một lúc lâu.
Lệ Nam Hành trông thấy chiếc Hummer mà Phong Lăng đang ngồi bây giờ đang bị tầng tầng lớp lớp người trong quân đội bao vây. Bóng lưng thẳng tắp của anh cao ngất như cây thông chọc trời khiến người ta không cảm thấy chút hơi ấm nào.
Đôi mắt nguy hiểm, lạnh lùng chậm rãi nheo mắt lại, thâm thúy như hồ băng rét lạnh.
"Lão đại." Trông thấy anh quay lại, đội viên của đội tinh anh nhanh chóng bước đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Đám người này không định thả chúng ta đi."
"Phong Lăng sao rồi?" Lệ Nam Hành khẽ hỏi.
"Tôi không rõ lắm, A K đỡ Phong Lăng lên xe rồi mà vẫn chưa ra ngoài, tôi đoán chắc là cậu ấy vẫn chưa tỉnh."