Ngoài miệng, Dung Yên nói không sao, nhưng ánh mắt tủi thân nhẫn nhịn lại rất rõ ràng.
Quý Noãn đang không đề phòng thì bất ngờ bị đẩy, lần này cũng may cô kịp giữ thăng bằng, chỉ bị lùi ra đằng sau một bước rồi dựa vào tường nên không bị ngã nữa.
Cô chợt ngước mắt nhìn Dung Thành đang chuẩn bị đỡ em gái đứng dậy: "Tổng Giám đốc của Dung thị có khí phách như vậy sao? Cả hai người cùng bị ngã, kể cả cô ấy có là em gái anh, anh vội đến đỡ thì cũng không cần phải xô đẩy tôi như vậy chứ."