Tới tối, mười mấy đệ tử của Địa Dương Phong đều xôn xao bàn tán.
"Là ai làm?", Cát Hồng biết việc thì mặt tối sầm cả lại, đây chẳng khác gì việc bôi nhọ Địa Dương Phong cả.
"Con không…không biết ạ".
"Lúc chúng con tới thì các vị sư huynh đã bị đánh lén rồi", bên dưới các đệ tử đều bò rạp ra đất, không dám thở mạnh.
"Sư tôn, kẻ to gan đánh lén đệ tử của Địa Dương Phong cũng chỉ có thể là tên Diệp Thành đó thôi ạ", có đệ tử lên tiếng quả quyết. "Ngươi bị mất não à?", thấy tên đệ tử vừa lên tiếng, Cát Hồng bèn lên giọng nạt nộ: "Chịu hơn một trăm roi lửa, hắn không chết đã là phúc phần lắm rồi, còn có thể đứng dậy nổi hay sao?"
"Sư tôn dạy phải ạ, hôm nay con quả thực không hề trông thấy Diệp Thành".
"Vậy…liệu có phải là người của Thiên Dương Phong và Địa Dương Phong không?"
"Nghe vậy, Cát Hồng hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh khiến người ta nhìn mà sợ hãi, trong đôi mắt hung hiểm kia hiện lên cái nhìn sắc bén.
"Điều tra cho ta, cho dù là ai, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả cái giá đắt".
Lúc này, Diệp Thành – kẻ chủ mưu mọi chuyện diễn ra sau núi đã quay về Tiểu Linh Viên từ lúc nào, hắn nhanh chóng cởi chiếc áo choàng đen ra.
Diệp Thành hành sự cẩn trọng, có thể nói là không để xảy ra sai sót.
Thứ nhất, mắc áo choàng đen lên núi, không ai biết hắn là Diệp Thành, điều đó cũng có nghĩa rằng không ai nhìn thấy hắn, không ai gặp hắn lên núi, không lên núi có nghĩa rằng không có chứng cứ đổ tội cho hắn.
Thứ hai, khi đánh lén trên núi hắn cũng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, dùng bùn đất chát lên mặt, thay đổi dụng mạo, cho dù có phát hiện ra thì người ta rất khó nhận ra là hắn.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, hôm qua hắn chịu hơn một trăm roi lửa quật vào người, cho dù là ai thì cũng sẽ nghĩ rằng một kẻ chịu bằng ấy roi không chết cũng sẽ sống trong trạng thái hết sức thảm hại, không thể khoẻ mạnh mà đánh lén người khác được.
Mọi thứ đều trong tính toán của Diệp Thành.
Sự thực cũng chứng minh rằng cách làm của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì cho tới lúc này, không ai nghi ngờ hắn.
Sung sướng quá!
Diệp Thành không nhịn được mà bật cười, hắn lấy mười mấy túi đựng đồ ra để trên giường, số túi này đều là chiến lợi phẩm ngày hôm nay của hắn.
Không thể phủ nhận đệ tử của Địa Đương Phong rất giàu có. Những thứ cần có như linh thạch, linh dịch, linh thảo, huyền thuật bên trong túi đựng đồ không thiếu món nào, còn có một cái túi đựng đồ, bên trong chứa cả hơn hai nghìn linh thạch.
"Đủ để ta đột phá lên tầng thứ tư", sau tràng cười sảng khoái, Diệp Thành uống sạch gần sáu mươi bình Ngọc Linh Dịch.
Lượng Ngọc Linh Dịch nhiều như vậy vào cơ thể giống như dòng nước thanh khiết chảy khắp các kinh mạch lớn nhỏ, còn chân hoả trong vùng đan hải lúc này tuôn trào giúp Diệp Thành nhanh chóng luyện hoá linh lực dồi dào bên trong Ngọc Linh Dịch.
Cùng với Ngọc Linh Dịch được luyện hoá xoay cuộn bên trong vùng đan hải, khí tức của Diệp Thành theo đó cũng mạnh mẽ lên rất nhiều.
Lúc này, lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều nở ra, hấp thu linh khí của đất trời.
Trên cơ thể Diệp Thành hiện giờ có chân hoả bá đạo giúp hắn luyện hoá linh khí của Ngọc Linh Dịch và bên ngoài, khí thế mạnh mẽ giúp tu vi của hắn được đẩy lên cảnh giới giữa tầng ngưng khí thứ ba và thứ tư.
Tiến giới!
Tu vi của Diệp Thành trong chốc lát đột phá lên cảnh giới ngưng khí tầng thứ tư. Hắn không tiếp tục hấp thu linh lực bên trong linh thạch nữa, vì cảnh giới vừa đột phá cần thời gian củng cố, tiến giới quá nhanh cũng không phải là việc tốt.
Lúc này, bên ngoài trời vẫn còn tối, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường, hắn lại một lần nữa khoác lên mình chiếc áo choàng đen, âm thầm đi ra khỏi Tiểu Linh Viên. Có điều lần này hắn không lên núi linh Hằng Nhạc Tông mà đi xuống núi, lao điên cuồng tầm một khắc mới dừng chân.
Đây là một ke núi, không phải quá dài, chỉ tầm vài trăm trượng nhưng lại là con đường quan trọng dẫn vào khu rừng Yêu Thú.
Vậy thì mục đích Diệp Thành rất rõ ràng, hôm nay hắn không tới Hằng Nhạc Tông đánh lén nữa mà đổi vị trí chiến đấu, tới đây để đợi các đệ tử của Địa Dương Phong vào trong khu rừng giết yêu thú.
Về mặt binh pháp thì có thể hình dung cách làm lúc này của hắn chính là giương đông kích tây.
Sau sự việc hôm qua ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông, hắn chắc mẩm Cát Hồng sẽ âm thầm phái các đệ tử với tu vi mạnh âm thầm nấp sau núi để tiện bắt kẻ hành hung đệ tử của ông ta.
Diệp Thành biết sau núi có mai phục, hắn đương nhiên không ngốc tới mức chui đầu vào rọ, cho nên hắn lựa chọn thay đổi vị trí.
Ngày thường, những đệ tử của Hằng Nhạc Tông vào khu rừng này giết yêu thú nhiều vô kể, trong đó không thiếu người của Địa Dương Phong, mai phục ở đây chắc chắn là một lựa chọn không tồi.
"Ở đây đi", Diệp Thành lựa chọn một nơi ẩn náu bí mật nhưng lần này hắn không bôi bùn đất lên mặt nữa mà đeo một cái mặt nạ đầu quỷ.
Không lâu sau, trời sáng tỏ.
Diệp Thành ngồi dậy, hắn quan sát cẩn thận mọi động tĩnh ở vách núi.
Chẳng mấy chốc đã có đệ tử của Hằng Nhạc Tông xuất hiện nhưng không phải đệ tử của Địa Dương Phong nên Diệp Thành không ra tay.
Thời gian chầm chậm trôi, từng tốp, từng tốp đệ tử từ vách núi đi tới, lúc thì ba người một nhóm, lúc thì năm người một nhóm, tất cả đều làm thành đội đi giết yêu thú.
Cuối cùng, Diệp Thành cũng nhắm được mục tiêu.
Nhìn về phía xa có một nhóm ba người, đều là người của Địa Dương Phong.
"Từ Minh", từ xa, Diệp Thành đã trông thấy bóng người rất quen trong ba người kia, đó chẳng phải là tên Từ Minh tính mưu hèn kế bẩn với hắn hôm đó sao?
Diệp Thành biết mặc dù người gài bẫy hắn là Cát Hồng của Địa Dương Phong nhưng tên Từ Minh này lại là một tên tay sai nghe lệnh hành sự, hắn đánh Hổ Oa là điều không thể chối cãi.
Chỉ cần điểm này cũng đủ khiến Diệp Thành quyết không bỏ qua cho hắn rồi.
"Tiểu tử, có nợ thì phải trả", Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn lại lần nữa thu khí tức rồi im lặng chờ đợi ba tên kia lại gần.
Trong ba tên, tu vi cao nhất chính là tên đệ tử mặc đồ tím, tu vi đạt cảnh giới ngưng khí đỉnh phong tầng thứ sáu, tiếp theo chính là tên đệ tử mặc đồ xanh gầy trơ xương, và tên có tu vi thấp nhất chính là Từ Minh, chỉ đạt cảnh giới ngưng khí tầng thứ năm.
"Dương sư huynh, huynh cho rằng việc hôm qua là do ai làm", Từ Minh tỏ thái độ vâng lời với tên vận đồ tím.
"Có lẽ là người của hai núi khác".
"Cùng đi thôi".
Nói rồi, cả ba tên cùng đi về hướng cửa hang. Thế nhưng, đúng lúc này, một thứ đồ màu đen sì từ đâu bay tới, nếu nhìn kỹ thì đây là một quả cầu bằng sắt to bằng quả trứng gà.
"Cẩn thận", tên đệ tử mặc đồ tím đột nhiên lên tiếng, hắn nhanh chóng rút linh kiếm trong tay áo ra và chém một đạo kiếm hình bán nguyện trúng vào quả cầu sắt đen sì kia.
Bụp!
Tiếng nổ vang lên, quả cầu kia vỡ tung, khói đen dày đặc nhanh chóng lan ra, bao trùm khắp một khu với bán kính rộng gần hai mươi trượng.
"Đáng chết, là đạn khói", trong màn khói đen mờ mịt có tiếng mắng chửi vang lên.
*** 27 ***