Resort này được canh phòng nghiêm ngặt, Hạ Anh Lạc và Lệ Duệ ỷ vào việc chiến hạm có chức năng tàng hình nên mới bay vào, nhưng sau khi đáp xuống lại không giấu được, chẳng mấy chốc hành tung đã bại lộ. Hạ Anh Lạc hiểu được điểm then chốt trong đó, mỉm cười nói với quản gia: "Bác Tạ đúng không? Nhiều năm rồi không gặp, tôi và anh Hai định ở đây vài ngày, phiền bác sắp xếp một chút."
Quản gia gật đầu lia lịa, cậu chủ và cô chủ ở lại đây là vinh dự của ông ấy, ông ấy vui vẻ đi chuẩn bị ngay.
Sau khi quản gia đi xa rồi, Lệ Duệ nhìn cô: "Ai bảo anh muốn ở đây?"
"Vậy anh về thành phố đi, đừng để Vệ Lăng Nam biết hành tung của em." Hạ Anh Lạc không để ý lắm.
Lệ Duệ đi bên cạnh cô, ánh nắng ngày hè đã trải khắp nùi đồi bạt ngàn. Anh lớn tiếng cảm thán: "Tên khốn kiếp kia đắc tội em không nhẹ, anh ta cho là em bay khỏi Trái Đất nên sốt ruột tới phát khóc rồi nhỉ? Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt."