Hạ Ý Hạo sải bước tới gần, bế bổng Lâm San lên, tay khẽ chạm đến da thịt lộ ra của cô, vậy mà lại lạnh buốt đến đáng sợ.
Ánh mắt của Hạ Ý Hạo càng lúc càng trở nên sâu thẳm, bước nhanh mấy bước đặt Lâm San xuống giường.
Trong lúc đắp chăn, anh ta lơ đãng liếc về phía Lâm San đang ngủ say trên giường.
Áo ngủ màu đỏ như lửa làm nổi bật làn da trắng trẻo, nhẵn mịn của cô, tóc dài màu nâu gợn sóng phủ trên gối đầu trắng xóa như một nụ hồng lặng yên nở rộ trong đêm đen.
Nếu đã có thể làm người mẫu thì đương nhiên dáng người của Lâm San phải rất đẹp, áo ngủ tơ tằm màu đỏ dán chặt nên càng tôn lên đường cong mỹ miều trên cơ thể cô ta.
Ánh mắt Hạ Ý Hạo càng sâu thêm, yết hầu cũng khẽ lên xuống hai lần, cố nén cảm xúc trong lòng, đắp chăn lên che kín người Lâm San.