"Dì Hạ, ngày mai cháu sẽ đi Úc, nên đây cũng là thời gian để Tiểu Miêu Miêu làm quen với việc cháu không ở đây."
"Nhanh vậy sao?"
Hạ Mộng cũng nghe nói Hạ Kỳ sắp phải sang Úc học, nhưng cô luôn nghĩ thời gian còn lâu, chứ không nghĩ nhanh vậy đã phải đi.
"Vâng." Hạ Kỳ trầm giọng nói: "Dì Hạ, trong thời gian cháu đi, cháu mong dì có thể chăm sóc Tiểu Miêu Miêu giúp cháu."
"Tiểu Kỳ, cháu nói thế là sai rồi. Dì là mẹ của Tiểu Miêu Miêu, còn có thể ngược đãi nó hay sao?" Hạ Mộng trêu ghẹo.
Hạ Kỳ bật cười, anh đúng là lo xa rồi.
Miêu Hạo Hiên và Hạ Mộng thương yêu Tiểu Miêu Miêu không hề ít hơn anh. Chỉ là anh quen ở bên cạnh dạy bảo cô bé, bây giờ rời đi, cứ cảm thấy không yên lòng.
"Dì Hạ, cháu đi Úc chỉ là để mình trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ Tiểu Miêu Miêu tốt hơn, chứ không phải muốn trốn tránh Tiểu Miêu Miêu. Vậy nên, trước khi cháu về, xin đừng gả Tiểu Miêu Miêu cho người khác, được không ạ?"