Tô Bồi Ân cảm thấy mình sắp tức chết.
Bây giờ y đã biết vì sao Cố Hạo Đình chịu thả mình ra rồi. Hoá ra, miệng lưỡi trung tá Thượng chỉ độc cấp một còn miệng lưỡi tên này lợi hại hơn Trung tá Thượng nhiều, là phiên bản nâng cấp.
"Anh vẫn nên đưa tôi về đi, tôi cảm thấy trong căn phòng nhỏ đó cũng ổn lắm. Tôi nghĩ nếu Cố Hạo Đình cầu xin tôi ra khỏi đó, tôi sẽ nhất quyết không ra." Tô Bồi Ân nhếch môi, "Tiện đường thì truyền tin cho cha tôi, bảo ông ấy đưa người đến chuộc tôi đi."
Sở Thanh Vân liếc y, "Michael nói anh khá trẻ con, còn tranh kẹo với trẻ con mà tôi còn không tin, hôm nay được gặp tận mắt, đúng là chỉ thấy hơn chứ không kém."
Tô Bồi Ân: "..."
Y đá vào lưng ghế Sở Thanh Vân một cú, "Có nói thế nào thì tôi cũng là đàn anh của anh, sao lại nói chuyện với tôi thế hả?"
Sở Thanh Vân nhoẻn miệng cười, "Michael nói anh là đồ đệ ông ấy thu nhận giúp tôi đấy."
Tô Bồi Ân: "..."