Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại ra, có lẽ đang trên đảo nên điện thoại không có tín hiệu. Cô hẹn đồng hồ mười hai giờ đêm, sau đó thành kính quỳ dưới đất, chắp hai tay lại.
Lần này, bố ở trên thiên đường có thể nhìn thấy cô rồi, người mà bố lo lắng nhất chính là cô. Mấy năm qua, cô không nên nát rượu, không nên tự sát, không nên bỏ mặc bản thân.
"Bố ơi, sau này con nhất định sẽ sống thật tốt, bố ở trên thiên đường cũng sống tốt nhé." Hoắc Vi Vũ khẽ nói, hệt như lúc này bố sẽ thực sự nghe thấy.
Từng tiếng đồng hồ trôi qua, cô quỳ từ lúc trời còn sáng đến khi tối mịt.
Trời vừa tối, muỗi liền nhiều lên, kêu vo ve bên tai cô. Ánh nến còn thu hút rất nhiều sâu bọ. Cô không biết sẽ đến đảo, nên không mang theo thuốc chống muỗi.
Chẳng mấy chốc, Hoắc Vi Vũ đã bị muỗi đốt rất nhiều nốt, vô cùng ngứa ngáy, nhưng cô vẫn kiên trì quỳ dưới đất.