Cố Hạo Đình nhìn sâu vào Hoắc Vi Vũ, đôi mắt thăm thẳm như vũ trụ mênh mông, khiến người ta không nhìn thấu được nội tâm hắn. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: "Bất kể em làm gì, tôi cũng không hận em, không ghét bỏ em, muốn làm thì cứ làm đi."
Hoắc Vi Vũ mím môi dò xét hắn.
Hắn cảm nhận được tất cả nỗi ấm ức, đau lòng, bất đắc dĩ và oán hận trong đôi mắt cô.
Một tiếng "cạch" vang lên, đèn phòng phẫu thuật tắt ngóm.
Hoắc Vi Vũ thôi suy nghĩ, lo lắng chạy về phía bác sĩ, nôn nóng hỏi: "Bạn tôi thế nào rồi?"
"Trên người bạn cô có nhiều vết tụ máu, gãy một chiếc xương sườn, bị hoảng sợ quá độ dẫn đến hôn mê, hiện đã qua giai đoạn nguy hiểm, nằm điều dưỡng trong bệnh viện để theo dõi thêm ba ngày. Nếu tình hình ổn định, một tuần là có thể xuất viện, sau khi xuất viện phải chú ý nghỉ ngơi. Ngoài ra, bây giờ phải chuyển sang khoa chỉnh hình để tiến hành điều trị." Bác sĩ nói.