"Hay cho câu dựa vào chính tôi, tôi rất thích quan niệm ấy, uống rượu không? Làm một ly." Tô Bồi Ân đứng dậy, đi đến tủ rượu.
"Tôi không muốn uống rượu, có đồ uống khác không?" Hoắc Vi Vũ hỏi, liếc nhìn y.
"Có sữa, uống không?" Tô Bồi Ân lắc hộp sữa tách béo trong tay.
Hoắc Vi Vũ cười: "Thì ra là một thằng bé chưa cai sữa."
Tô Bồi Ân: "..."
Y cầm hai cái ly và hộp sữa quay lại bàn, chê bai: "Cô bảo tôi nói chuyện khó nghe, cô thì không ác mồm ác miệng chắc? Điểm này chúng ta rất hợp."
"Hợp? Ý anh là làm tổn thương lẫn nhau sao?" Hoắc Vi Vũ cầm hộp sữa rót vào ly.
Tô Bồi Ân liếc cô, im lặng một lát mới nói: "Trong một cuộc tình, nếu phải chia ly, thực ra ai cũng sẽ tổn thương. Vấn đề chỉ là ai tổn thương nhiều hơn ai mà thôi. Khi đã bị tổn thương rồi thì việc phải làm chính là mau chóng quên đi, sau đó tìm người hợp với mình hơn. Quên Cố Hạo Đình đi, giữa hai người hẳn là nên đặt dấu chấm hết rồi."