Đôi mắt Hoắc Vi Vũ mờ hơi nước, cô biết trái tim mình đang dần dần tan chảy.
"Từ quân khu tới đây mất ba tiếng rưỡi nhỉ, tám giờ ngày mai anh phải diễn tập, trước bảy rưỡi phải có mặt, trừ thời gian đi đường thì bốn giờ đã phải đi rồi. Bây giờ đã hai giờ rồi, còn phải tắm với ăn nữa, anh ngủ được bao lâu chứ?" Đôi mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ửng, cô trách cứ.
"Tôi có thể ngủ trên xe, trước khi tới cũng ngủ hơn ba tiếng rồi, trên đường về có thể ngủ thêm hơn ba tiếng nữa." Cố Hạo Đình giải thích.
"Có đủ không?" Hoắc Vi Vũ chợt cao giọng hỏi. Cô khịt mũi, siết chặt nắm tay, đôi mắt đã sáng trong trở lại, tiếp tục trách: "Một người phải ngủ ít nhất sáu tiếng, ngủ không đủ giấc sẽ khiến các cơ quan trong cơ thể bị suy giảm chức năng, chẳng khác nào tự sát dần dần. Bây giờ anh còn trẻ, đợi đến khi anh già rồi, nửa đời sau sẽ phải lãnh đủ hậu quả."