"Đúng là chán sống!" Gã đàn ông nham hiểm phẫn nộ tát Hoắc Vi Vũ.
Cô ngã lăn ra đất, miệng chảy máu, vẫn thản nhiên nhìn gã kia.
Gã giơ súng nhắm thẳng vào người cô.
Hoắc Vi Vũ chẳng hề sợ hãi. Vốn dĩ cô sống đã rất mệt mỏi, chết thế này mà đảm bảo được an toàn cho Cố Hạo Đình cũng đáng.
Không biết cô đi gặp ba với bộ dạng mình đầy thương tích thế này, ba có còn cần cô không.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại.
"Đoàng!"
Sau tiếng súng vang rền, một viên đạn xuyên qua đầu gã đàn ông nham hiểm.
Hoắc Vi Vũ rùng mình, mở trừng mắt ra. Sau một lượt súng đạn càn quét, tất cả bọn đàn em mà gã đàn ông nham hiểm dẫn theo đều đổ gục xuống đất.
Hoắc Vi Vũ sững sờ nhìn xung quanh. Đột nhiên có mấy trăm tên lính túa ra từ khắp nơi.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên một tia hy vọng. Là người của Cố Hạo Đình sao?
Nước mắt đã hoen mờ đôi mắt.