Sự lạnh lùng của hắn giờ phút này hệt như băng dày buốt giá giữa ngày đông lạnh căm, lạnh thấu tận xương tủy, tựa như dao cứa vào da.
Hoắc Vi Vũ rùng mình. Tiếng động cơ máy bay còn chưa dứt, sao mới đó hắn đã xuất hiện ở đây rồi? Chẳng lẽ hắn nhảy dù xuống đây trước?
"Lại đây." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Hắn nói mà mặt mày sa sầm, khuôn cằm cứng ngắc, bầu không khí nặng nề bao phủ hắn khiến tất cả phải rùng mình ngạt thở.
Hoắc Vi Vũ cụp mắt, không dám nhìn Cố Hạo Đình.
Duật Nghị nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ hơn: "Cố Hạo Đình, cô ấy là người yêu của tôi, sao phải qua chỗ anh?"
Tim Hoắc Vi Vũ như hẫng một nhịp. Chắc hẳn Cố Hạo Đình sẽ buồn, sẽ giận lắm.
Cô ngước nhìn hắn với vẻ lo lắng.
Cố Hạo Đình cắn răng, gân xanh nổi cộm hai bên thái dương, toàn thân căng cứng cứ như đang đối mặt với một đội quân hùng hậu, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén đầy phẫn nộ: "Nói cho cậu ta biết, rốt cuộc em thuộc về ai."